ĐẶC ĐIỂM CHIẾN TRANH 1954-1975 (Bài 1)
Trần Gia Phụng
Chiến tranh Việt Nam 1954-1975 rất đa dạng. Đặc điểm cuộc chiến nầy cũng chính là đặc điểm
lý do vì sao các nước tham chiến. Xin bắt
đầu với Bắc Việt Nam (BVN) vì BVN là đơn vị gây ra cuộc chiến.
1.-
BẮC VIỆT CỘNG SẢN: CHIẾN TRANH XÂM LƯỢC VÀ BÀNH TRƯỚNG
Nửa tháng trước hiệp định Genève (20-7-1954), trong cuộc họp tại
Liễu Châu (Quảng Tây, Trung Cộng), từ 3 đến 5-7-1954, thủ tướng Trung Cộng Châu
Ân Lai khuyên Hồ Chí Minh (HCM ) chôn
giấu võ khí và cài cán bộ, đảng viên cộng sản (CS) ở lại Nam Việt Nam (NVN) sau
khi đất nước bị chia hai để chuẩn bị tái chiến. (Tiền Giang, Chu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngõa hội nghị [Chu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản
xã, 2005, Dương Danh Dy dịch, tựa đề là Vai
trò của Chu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 "Hội nghị Liễu Châu
then chốt".) (Nguồn: Internet). Hồ
Chí Minh đồng ý.
Trong số những cán bộ CS ở lại NVN sau hiệp
định Genève, có những cán bộ cao
cấp như Lê Duẩn, Võ Văn Kiệt, Mai Chí Thọ, Cao Đăng Chiếm. (Huy Đức, Bên thắng cuộc, tập I: Giải phóng, New York: Osinbook, 2012, tt.
270-273.) Như thế, chẳng những CS vi phạm hiệp
định Genève, mà CS còn nuôi sẵn chủ
trương gây chiến với NVN trước khi ký kết hiệp định đình chiến Genève.
Sau hiệp định Genève, lực lượng CS cài lại ở NVN quấy phá và khủng bố ở NVN ngay từ năm 1954. Cuộc khủng bố chấn
động nhứt của CS là cuộc ám sát hụt tổng thống Ngô Đình Diệm khi tổng thống đến
khánh thành Hội chợ Ban Mê Thuột ngày 22-2-1957.
Trong khi đó ở BVN, cuộc cải cách ruộng
đất đẵm máu từ tháng 6-1955 đến tháng 7-1956, giết hơn 172,000 người. (Đặng Phong chủ biên, Lịch sử kinh tế Việt Nam 1945-2000, tập
II: 1955-1975, Hà Nội: Nxb. Khoa Học Xã Hội, 2005, tr. 85.) Trường Chinh từ chức tổng bí thư. Hà Nội gọi Lê Duẩn ra BVN phụ tá cho
HCM. Vào cuối năm 1958, Lê Duẩn được gởi vào NVN để nghiên cứu
tình hình. Khi trở ra BVN, Lê Duẩn viết
bản báo cáo, đề nghị đánh chiếm NVN bằng võ lực. (Stanley Karnow, Vietnam
A History, New York: The Viking Press, 1983, tr. 237-238.) Bản báo cáo của Lê Duẩn là nền tảng của quyết
định hội nghị Trung ương đảng Lao Động ngày 13-5-1959, đưa ra nghị quyết thống
nhất đất nước bằng võ lực và đưa miền BVN tiến lên xã hội chủ nghĩa. (Báo Nhân Dân, Hà Nội ngày 14-5-1959.)
Từ
tháng 2 đến tháng 4-1958, tại Genève, Liên Hiệp Quốc họp để bàn về luật biển, đưa
ra bốn quy ước về luật biển (United Nations Convention on Law of the Sea, viết
tắt là UNCLOS). Lúc đó chưa phải là
thành viên của LHQ, nên Trung Cộng không được tham dự hội nghị. Vì vậy, Trung Cộng tự ý công bố quyết định về
hải phận ngày 4-9-1958, trong đó điều 1 và điều 4 ghi rằng hai quần đảo Hoàng
Sa và Trường Sa trong Biển Đông là của Trung Cộng, trong khi hai quần đảo nầy
thuộc chủ quyền NVN. Đây là công bố của
Trung Cộng cho thế giới biết lập trường của Trung Cộng về hải phận, mà không cần
nước nào trả lời.
Để lấy
lòng Trung Cộng, Phạm Văn Đồng, thủ tướng BVN, với sự đồng ý của HCM và Bộ
chính trị, ký quốc thư ngày 14-9-1958 tán thành quyết định trên của Trung Cộng. Năm sau, Phạm Văn Đồng qua Bắc Kinh tháng
10-1959 cầu viện. Đáp lại, tháng
11-1959, Trung Cộng đưa một phái đoàn sang BVN trong hai tháng, nghiên cứu tất
cả những nhu cầu cần thiết của BVN.
Tháng 5-1960, các nhà lãnh đạo BVN và Trung Cộng hội họp liên tiếp ở Hà
Nội và Bắc Kinh để thảo luận chiến lược tấn công NVN. (Qiang Zhai, China & the Vietnam Wars, 1950-1975,
The University of Carolina Press, 2000, pp. 82-83.)
Được
Trung Cộng hứa hẹn viện trợ, đảng Lao Động họp đại hội III tại Hà Nội, từ 5-9 đến
10-9-1960, công bố hai mục tiêu lớn là: 1) Xây dựng BVN tiến lên xã hội chủ
nghĩa. 2) Giải phóng NVN bằng võ lực; nghĩa là BVN quyết định động binh đánh
chiếm NVN. Để phát động chiến tranh, đảng
Lao Động đưa ra hai chiêu bài: 1) Thống nhất đất nước. 2) Chống Mỹ cứu nước.
Về viêc
thống nhất đất nước, BVN tố cáo NVN không tôn trọng hiệp định Genève về việc tổ chức tổng tuyển cử năm
1956. Tuy nhiên hiệp định Genève không có điều khoản nào quy định
việc tổng tuyển cử để thống nhất đất nước. (Xin mời vào Google đọc kỹ lại hiệp
định Genève.) Việc tổng tuyển cử chỉ được nêu ra trong điều
7 của bản "Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève 1954 về vấn đề lập lại
hòa bình ở Đông Dương" ngày 21-7-1954.
Không nước nào ký tên vào bản tuyên bố nầy, nghĩa là bản tuyên tố chỉ có
tính cách gợi ý hay đề nghị, mà không có tính cách bắt buộc phải thi hành (cưỡng
hành).
Về liên lạc với Mỹ (Hoa Kỳ), từ năm 1945, cơ quan tình báo Hoa
Kỳ OSS (Office of Strategic Services), tiền thân của C.I.A. (Central
Intelligence Agency), đã giúp HCM và Việt Minh, mặt trận của đảng CS. Sau khi đảng CS cướp chính quyền ở Hà Nội và
HCM thành lập nhà nước VNDCCH ngày 2-9-1945, thì OSS lặng lẽ rút lui do tổng thống
Hoa Kỳ Harry Truman thay đổi chủ trương của tổng thống Roosevelt, bỏ ngõ Đông
Dương cho Pháp trở lui. Từ đó, giữa Hoa
Kỳ và CSVN không còn liên lạc với nhau.
Sau hội nghị Liễu Châu, trở về lại Thái
Nguyên, HCM đưa ra chủ trương chống Mỹ tại hội nghị lần thứ 6 Ban Chấp hành TƯĐ Lao Động ngày
15-7-1954, và cho rằng “Mỹ không những là
kẻ thù của nhân dân thế giới, mà Mỹ đang biến thành kẻ thù chính và trực tiếp của
nhân dân Việt Miên Lào…” (Hồ Chí Minh
toàn tập tập 7: 1953-1955, Hà Nội: Nxb. Chính Trị Quốc Gia, 2000, tt.
314-315.) Nghĩa là chủ trương chống Mỹ cứu
nước cũng đã được HCM đưa ra trước cả hiệp định Genève ngày 20-7-1954.
Tuy tuyên bố “Mỹ đang biến
thành kẻ thù chính và trực tiếp của nhân dân Việt Miên Lào”, nhưng HCM
không giải thích cụ thể vì sao tự nhiên Mỹ trở thành kẻ thù chính của ba nước
Đông Dương. Lúc đó Mỹ chưa đưa quân vào
NVN. Đây phải chăng chính là kết quả mật
đàm giữa HCM và Châu Ân Lai tại Liễu Châu, hoặc điều kiện của Châu Ân Lai đưa
cho HCM để CSVN được Trung Cộng tiếp tục viện trợ?
2.- CÁC NƯỚC CỘNG SẢN: MỖI NƯỚC MỘT KẾ HOẠCH
Về các nước CS, có các điểm đáng chú ý:
Thứ nhứt, các chế độ CS đều độc tài, tự quyết định chủ trương, chính sách nhà
nước mà không cần hỏi dân ý hay quốc hội.
Thứ hai, khi muốn viện trợ, đảng CS tự ý quyết định, mà không xin ý kiến
quốc hội như các nước dân chủ. Thứ ba, sự liên lạc giữa đảng với đảng là căn bản
trong sự giao thiệp giữa các nước CS. Ví
dụ đảng CS Tàu nói chuyện với đảng CSVN. Đảng CSVN ra lệnh cho nhà nước CS Việt
thi hành, không theo thể thức giữa quốc gia với quốc gia. Ngoại giao giữa đảng
với đảng hiện vẫn được áp dụng giữa Trung Cộng và CSVN. Ví dụ hội nghị Thành Đô
tháng 9- 1990 chỉ là cuộc họp giữa đại diện 2 đảng. Kết quả không được đưa ra
quốc hội duyệt y, nhưng nhà nước CSVN phải thi hành, ví dụ thay đổi lãnh đạo
CSVN năm 1991, thay đổi hiến pháp ngày 15-4-1992…
TRUNG CỘNG: BẢO VỆ BIÊN GIỚI – NHÌN XUỐNG ĐÔNG NAM Á
Nước CS
đầu tiên giúp BVN để tấn công NVN là Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (CHNDTH) hay
Trung Cộng. Từ năm 1956, Trung Cộng chống
lại chủ trương "sống chung hòa bình" giữa các nước không cùng chế độ
chính trị do bí thư thứ nhứt đảng CSLX Khrushchev đưa ra. Phía bắc, phía tây và tây nam, Trung Cộng vừa
bị núi non hiểm trở, vừa bị Liên Xô và Ấn Độ chận đứng. Phía đông là Thái Bình Dương với hàng rào ba
nước đồng minh của Hoa Kỳ và ký hiệp ước phòng thủ song phương với Hoa Kỳ là
Nam Triều Tiên, Nhật Bản và Trung Hoa Dân Quốc tức Đài Loan (Taiwan). Bị bao vây ba mặt, Trung Cộng rất lo ngại bị
cô lập và nhứt là lo ngại bị Hoa Kỳ tấn công hoặc chận luôn ở biên giới phía
nam.
Sau khi
thủ tướng BVN là Phạm Văn Đồng ký quốc thư ngày 14-9-1958, tán thành công bố về
hải phận của Trung Cộng (đã viết ở trên), Trung Cộng viện trợ tối đa cho BVN,
nói là vì tình nghĩa quốc tế CS, nhưng thật ra Trung Cộng xem BVN là tiền đồn
chống Mỹ, bảo vệ biên giới phía nam cho Trung Cộng. Trung Cộng còn muốn bảo vệ đường giao thông bằng
đường sông, đường bộ, và đường hỏa xa dọc sông Hồng, từ các tỉnh vùng sâu của
Trung Cộng là Vân Nam, Quý Châu qua Việt Nam ở Lào Cai, ra Biển Đông ở hải cảng
Hải Phòng. Đồng thời Trung Cộng còn muốn
mở cánh cửa nhìn xuống Đông Nam Á.
Ngoài
quân viện, từ tháng 6-1965 đến tháng 3-1968, Trung Cộng gởi sang BVN 320,000
quân, trú đóng ở các tỉnh và thành phố phía bắc Hà Nội, điều khiển các dàn súng
phòng không, sửa chữa đường sá, cầu cống, đường xe lửa, bảo vệ các tỉnh phía bắc,
nhằm giúp BVN kéo hết lực lượng xuống tấn công NVN.
(Trích lại từ DCVOnline.net, ngày 13-8-2012.)
Khi tổng
thống Hoa Kỳ Richad Nxon viếng thăm Trung Cộng, Nixon báo cho Trung Cộng biết rằng
Hoa Kỳ sẽ rút quân khỏi NVN. Hoa Kỳ báo
cho Trung Cộng biết việc Hoa Kỳ rút quân, thì không khác gì Hoa Kỳ báo cho BVN
biết mà không báo cho NVN biết. Sau đó Nixon
ký thông cáo chung Thượng Hải ngày 28-2-1972 với thủ tướng Trung Cộng là Châu
Ân Lai, công nhận chỉ có một nước Trung Hoa, thì Trung Cộng yên tâm rút quân ở
BVN về nước sau hiệp định Paris ngày
27-1-1973. Nhân cơ hội Hoa Kỳ ngưng viện
trợ cho NVN và NVN đang chống đỡ những cuộc tấn công mạnh mẽ của BVN, Trung Cộng
bất ngờ đánh chiếm Hoàng Sa của Việt Nam ngày 19-1-1974. Bắc Việt Nam hoàn toàn làm ngơ trước cuộc xâm
lăng của Trung Cộng.
LIÊN XÔ: QUÁ XA ĐÔNG NAM Á – VIỆN TRỢ GIỜ CHÓT
Về phía
Liên Xô, trong đại hội lần thứ 20 đảng CSLX tháng 2-1956, bí thư thứ nhứt đảng
CSLX Nikita Khrushchev đưa ra chủ trương “chung sống hòa bình” giữa các nước
không cùng chế độ chính trị. Vì Liên Xô
đang chủ trương hòa dịu với các nước Tây phương, nên tháng 7-1959, khi HCM qua
Moscow, đề nghị Liên Xô yểm trợ BVN để BVN tấn công NVN, thì Liên Xô khuyên HCM
nên tiếp tục mưu tìm sự thống nhất trong hòa bình. (Mark Moyar, Triumph Forsaken, The Vietnam War, 1954-1965,
New York: Cambridge University Press, 2006, tr. 83.)
Ngày
14-10-1964, Nikita Khruschev bị hội nghị Ban chấp hành Trung ương đảng CSLX đảo
chánh một cách êm thắm. Leonid Brezhnev
lên thay, làm bí
thư thứ nhứt đảng CSLX, đưa
ra chủ tương cứng rắn
trở lại, quyết định viện trợ và gởi quân sang giúp BVN.
Tháng 3-1965, khi Hoa Kỳ bắt đầu
đổ quân vào NVN thì cũng trong thời gian nầy, quân đội Liên Xô đến BVN khoảng
3,000 người, thuộc Phòng Tùy viên Quân sự Tòa đại sứ Liên Xô tại Hà Nội, đều là
chuyên viên không quân, kỹ thuật phòng không và hỏa tiễn (BVN gọi là tên lửa). Nhiệm vụ của chuyên viên LX là lắp ráp các bệ
đặt hỏa tiễn đất đối không, huấn luyện tại chỗ phi công BVN lái các loại máy
bay chiến đấu MIG-21 và SU. Ngoài ra còn
có một số chuyên gia về hải quân và các binh chủng khác. Quân nhân Liên Xô bận thường phục, sống riêng
biệt, thường dân BVN ít biết về sự hiện diện của quân đội Liên Xô.
Năm
1974, đại tướng Viktor Kulikov, thứ trưởng bộ Quốc phòng kiêm tổng tham mưu trưởng
Hồng quân Liên Xô, đại diện cho Hồng quân Liên Xô, đến Hà Nội tham dự lễ kỷ niệm
30 năm thành lập quân đội CSVN ngày 22-12-1974.
Trước khi dự lễ, Viktor Kulikov dự họp hội nghị lần thứ 23 của ban Chấp
hành Trung ương đảng Lao Động, khai mạc ngày 18-12-1974. Trong cuộc họp,
Kulikov thông báo hai điều: 1) Theo tin tình báo của Liên Xô, Hoa Kỳ sẽ ngưng
cung cấp viện trợ kinh tế và quân sự cho NVN, nên đây là cơ hội thuận tiện để
đánh NVN. 2) Liên Xô cam kết gia tăng viện trợ quân sự cho
BVN, nhằm tấn công NVN.
Ngay
sau khi Kulikov về Moscow, viện trợ Liên Xô tăng gấp 4 lần trong các tháng đầu
năm 1975. (Henry Kissinger, Years of Renewal, New York: Simon &
Schuster, 1999, tr. 481.) Rõ ràng Liên
Xô nhận thấy sau khi Hoa Kỳ ngưng viện trợ quân sự cho VNCH, VNCH hết nhiên liệu,
đạn dược để chiến đấu và sẽ thất bại, nên Liên Xô đầu tư mạnh mẽ cho tương lai ở
Đông Nam Á. Liên Xô còn vận động Cuba và
các nước CS Đông Âu, viện trợ thêm cho BVN, góp sức với khối CS tấn công VNCH.
KẾT LUẬN
Bắc Việt
Nam tức Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa vi phạm hiệp định Genève và chủ tâm gây chiến để xâm lược NVN, thực hiện nhiệm vụ bành
trướng cho CS quốc tế, như Lê Duẩn, bí thư thứ nhứt đảng Lao Động, đã từng
tuyên bố: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên
Xô, đánh cho Trung Quốc.” (Nguyễn Mạnh Cầm, ngoại trưởng CSVN từ 1991 đến
2000, trong cuộc phỏng vấn của đài BBC ngày 24-1-2013.)
Trung Cộng
giúp đỡ CSVN nhắm dùng CSVN làm tiền đồn bảo vệ biên giới phía nam của Trung Cộng. Mao Trạch Đông đã từng nói: “Không thể chỉ nói Trung Quốc giúp Việt Nam,
phải nói rằng Việt Nam cũng giúp Trung Quốc là sự giúp đỡ lẫn nhau.” (La
Quý Ba, “Mẫu mực sáng ngời của chủ nghĩa quốc tế vô sản”, trong Ghi chép thực về việc đoàn cố vấn quân sự
Trung Quốc viện trợ Việt Nam chống Pháp, một nhóm tác giả, Bắc Kinh: Nxb Lịch
sử đảng Cộng Sản Trung Quốc, 2002, Trần Hữu Nghĩa, Dương Danh Dy dịch.
Montreal: Nxb. Tạp chí Truyền Thông
(in lại), số 32 & 33, 2009, tr. 27.) Mao Trạch Đông muốn nói đến việc CSVN bảo vệ
biên giới phía nam cho Trung Cộng.
Ngày
28-6-1958, Mao Trạch Đông tuyên bố với một nhóm tướng lãnh thân cận rằng: “Hiện nay, Thái Bình Dương không yên ổn. Thái Bình Dương chỉ yên ổn khi nào chúng ta
làm chủ nó.” (Jung Chang and Jon Halliday, The Unknown Story MAO, New York: Alfred A. Knopf, Publisher, 2005,
tr. 426.) Phát biểu nầy là khởi đầu cho
chủ trương mới của Trung Cộng về Biển Đông và Thái Bình Dương.
Chẳng
những tham vọng tiến ra Thái Bình Dương, mà Mao Trạch Đông còn nuôi tham vọng tiến
xuống Đông Nam Á, và đã từng nói với các đại biểu đảng Lao Động Việt Nam ở hội
nghị Vũ Hán năm 1963 rằng: “Tôi sẽ làm chủ
tịch
500,000 bần nông đưa quân xuống Đông nam châu Á.” (Nxb. Sự
Thật, Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung
Quốc trong 30 năm qua, Hà Nội: 1979, tr. 16.). (Xem thêm: Nguyễn Trọng Vĩnh, BBC Vietnamese, ngày 1-12-2013.)
Còn
Liên Xô ở quá xa Đông Nam Á. Khi HCM qua
Liên Xô xin viện trợ năm 1950, Stalin không giúp đỡ mà giao trách nhiệm cho Mao
Trạch Đông. (Ghi chép thực về việc đoàn cố
vấn quân sự Trung Quốc viện trợ Việt Nam chống Pháp, sđd. tr. 45.) Các lý do khiến Stalin lạnh nhạt với HCM: 1) Stalin
không tin HCM là người CS trung kiên vì HCM đã cộng tác với OSS Hoa Kỳ năm 1945.
2) Stalin không tin những chế độ CS không do Stalin thành lập. 3) Lúc đó, Stalin
đang ủng hộ đảng CS Pháp. Nếu Stalin giúp
CSVN chống Pháp, dân chúng Pháp sẽ không ủng hộ đảng CS Pháp. 4) Việt Nam ở viễn
đông, quá xa Liên Xô. Liên Xô ít có quyền
lợi ở vùng nầy.
Mãi đến
gần cuối chiến tranh 46-54, Stalin mới viện trợ súng cối hạng nặng để CSVN tấn
công Điện Biên Phủ. Trong chiến tranh
54-75 cũng thế. Sau biến cố Maddox ở Vịnh Bắc Việt (tháng 8-1964),
Liên Xô mới viện trợ cho BVN, và sau đó tăng cường viện trợ khi biết chắc chắn Hoa
Kỳ rút quân năm 1973.
(Còn tiếp)
TRẦN
GIA PHỤNG
(Texas,
tháng 4-2020)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét