Nói Với Người CS: Nguyễn Phú Trọng Sẽ Chuyển Giao Quyền Lực Như Thế Nào?
Tiến Văn
22.05.2022
DLSN
Thưa quí vị đảng
viên cộng sản lâu năm cùng các bạn công an, bộ đội thân mến,
Hôm nay chúng ta sẽ bàn về vấn đề nhân sự sắp tới thay thế Nguyễn Phú Trọng.
Tuy nhiên, chúng
ta sẽ không đi vào chi tiết những cuộc tranh cãi, đấu đá, loại bỏ nhau nhằm
tranh chiếc ghế của Trọng. Chúng ta sẽ đi vào những vấn đề có tính tổng thể,
bao quát hơn đối với một tổ chức chính trị.
Thưa quí anh chị
em và quí vị, vấn đề thừa kế quyền lực, chuyển giao quyền lực luôn là vấn đề hệ
trọng không chỉ đối với các cá nhân, các tổ chức đang nắm quyền lãnh đạo, thống
trị một quốc gia mà chuyển giao quyền lực hệ trọng đối với toàn bộ xã hội, quốc
gia liên quan.
Từ khi loài
người xây dựng nên chế độ chính trị dân chủ, việc chuyển giao quyền lực đã có
sự khác biệt rõ ràng giữa chế độ dân chủ và chế độ phi dân chủ.
Một trong những
khác biệt cơ bản nhất là trong chế độ dân chủ, chuyển giao quyền lực chính
quyền luôn dựa căn bản trên quyền lợi quốc gia, dân tộc; trong khi đó, trong
chế độ phi dân chủ, chuyển giao quyền lãnh đạo đất nước chỉ dựa trên lợi ích
của một đảng phái, thậm chí của một cá nhân.
Việt Nam chúng
ta thuộc loại phi dân chủ, tức việc chuyển giao, thay thế quyền lãnh đạo đất
nước chỉ dựa căn bản trên lợi ích của đảng Hồ-Tàu và bọn chóp bu mà thôi.
Vì vậy, chúng ta
không nên trông chờ hay hi vọng vào việc thay thế Trọng sắp tới. Kẻ nào lên
thay thế Trọng, khả năng gần như chắc chắn, cũng chỉ tiếp tục các chính sách
“hèn với giặc Tàu, ác với dân Việt” như Trọng đã tiếp nối Nông Đức Mạnh từ năm
2011 cho tới nay.
Song, cơ hội cho
dân tộc chúng ta lại không hoàn toàn u tối nếu chúng ta nhìn vấn đề nhân sự
thay thế Trọng ở một phương diện khác.
Chúng ta có thể
thấy, chế độ dân chủ vẫn không phải là một chế độ tuyệt hảo chỉ toàn những điều
tốt đẹp. Nhưng, ở phương diện cung cấp tài năng lãnh đạo cho đất nước và tổ
chức, chế độ dân chủ không chỉ có khả năng cung cấp mọi tài năng cần thiết mà
còn kích thích, tạo điều kiện cho mọi tài năng được sử dụng, tỏa sáng. Đặc tính
tốt đẹp này cho phép các tổ chức chính trị và các chính quyền dân chủ thường có
sẵn các nhân sự thích hợp, tốt đẹp cho việc chuyển giao quyền lãnh đạo của đất
nước hay của tổ chức. Do đặc tính căn bản này, chúng ta luôn thấy, từ hơn 200
năm qua, các chế độ dân chủ luôn luôn có chiều hướng phát triển đi lên; ngay cả
khi gặp những trục trặc, sai lầm hay thất bại, các chế độ dân chủ cũng nhanh
chóng lấy lại được thăng bằng và tiếp tục phát triển vượt hơn hẳn các chế độ
chính trị khác.
Giới nghiên cứu
khoa học xã hội đã quan sát thấy rằng bất cứ một tổ chức nào của con người cũng
gặp phải hiện tượng già cỗi và thoái hóa giống như các cá thể sinh học. Nếu
không có các biện pháp cải hóa thích hợp, một tổ chức của con người cũng sẽ
phải chết, tức tan rã, tan hàng. Biện pháp tốt nhất để một tổ chức xã hội chống
lại được sự lão hóa, tan rã là phải đặt nó vào một môi trường cạnh tranh. Môi
trường cạnh tranh là động lực tốt nhất giúp cho một tổ chức không đi tới tình
trạng trì trệ, tan rã vì nó luôn giúp cho tổ chức phải tự thu nạp thêm kiến
thức, kinh nghiệm qua sự va chạm, cạnh tranh với các tổ chức khác.
Thế nhưng, nhìn
vào đảng Hồ-Tàu, chúng ta thấy suốt hơn 7 thập niên qua, đảng Hồ-Tàu chỉ độc
“một mình một chợ” trên miền Bắc và suốt 47 năm qua chỉ cô độc một mình trên cả
hai miền Nam-Bắc.
Sự độc quyền
chính trị này là mục tiêu của đảng Hồ-Tàu do sự tham lam quyền lực và sự nhẫn
tâm coi quốc gia, dân tộc chỉ là công cụ cho việc hưởng thụ của bọn chóp bu
trong đảng Hồ-Tàu. Nhưng mục tiêu này cũng chắc chắn đưa tới sự trì trệ của
đảng Hồ-Tàu vì tổ chức này sẽ lâm vào tình trạng già cỗi về tinh thần và trí
tuệ do thiếu sự cạnh tranh.
Chỉ trong hơn
hai nhiệm kì của Trọng vừa qua chúng ta cũng thấy sự tàn nhẫn của chế độ ngày
càng vụng về và trơ tráo. Từ việc trơ tráo trấn áp người biểu tình chống Trung
Cộng, chống Formosa cho tới việc coi thường người dân trong đại dịch Covid. Tuy
nhiên, dù lãnh đạo vụng về như thế, đảng Hồ-Tàu vẫn không thể thay thế được
Nguyễn Phú Trọng.
Sự bế tắc này là
vô phương cứu chữa vì đảng Hồ-Tàu vẫn chủ trương trấn áp mọi tổ chức chính trị
đối lập.
Hệ quả tất yếu
là đảng Hồ-Tàu sẽ tiếp tục già cỗi, tiếp tục có những hành động vụng về, ngớ
ngẩn không thể tin nổi như Phạm Minh Chính và bầu đoàn của đảng Hồ-Tàu thể hiện
trong chuyến thăm Hoa Kì vừa qua.
Sự lão hóa, vụng
về, ngớ ngẩn của chúng chính là cơ hội cho chúng ta – những người muốn cứu
nước.
Hoàng Ân cùng
Tiến Văn xin tạm biệt và hẹn gặp lại quí vị cùng anh chị em trong chuyên mục
tuần tới.
22/05/2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét